Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013

Đà Lạt mộng mơ và quyến rũ

 Có rất nhiều cái tên người ta đã dùng để đặt cho Đà Lạt: Thành phố Ngàn hoa, Xứ sở tình yêu, thành phố buồn, thành phố mộng mơ, Xứ hoa đào…

 
Thiên nhiên và con người Đà Lạt đi vào những áng văn thơ, những bức tranh ảnh, vào nghệ thuật, và trong tim mỗi người. Song dù có cố gắng miêu tả thế nào, chỉ khi tự mình đặt chân đến, bạn mới có những cảm nhận thật nhất của riêng mình. Không dám tự nhận là đã hiểu hết về Đà Lạt, xin mạo muội đưa ra những đúc kết của riêng mình về thành phố Đà Lạt – những lý do mà mỗi chúng ta đều yêu mến nơi này.

1. Đà Lạt – Xứ lạnh của phương Nam
 10 nét quyến rũ ở Đà Lạt mộng mơ
 
 
Còn gì tuyệt hơn khi có thể chạy trốn cái nắng nóng của Sài Gòn, đến với Đà Lạt yên bình. Những người con phương Nam chưa bao giờ biết đến mùa đông phương Bắc có thể cảm nhận chút ít tại Đà Lạt. Điều đặc biệt là tiết trời Đà Lạt chỉ se se chứ không quá lạnh… cực kỳ đáng giá là địa điểm nghỉ ngơi.

2. Nằm co ro trong chăn ấm mỗi buổi sáng
 
 10 nét quyến rũ ở Đà Lạt mộng mơ
 
 
Nếu đặt câu hỏi: Đến Đà Lạt, bạn thích làm gì nhất? chắc rằng câu trả lời đa số sẽ là… “ngủ”. Bạn tưởng tượng mà xem, sáng sớm những cơn gió lạnh ùa vào, liệu bạn có muốn rời khỏi “chiếc chăn gió ấm” không? Đó là lý do vì sao nhiều bạn đếnĐà Lạt cực kỳ mê khoản… ngủ nướng, bên cạnh rất nhiều điều thú vị khác mà thành phố này mang lại.

3. Được mặc áo len và diện “mốt” mùa đông
 10 nét quyến rũ ở Đà Lạt mộng mơ
 

Bạn chỉ cần đến Đà Lạt, bạn có thể sắm và diện những “mốt” dành cho mùa đông ấy. Tuy trang phục đó không phải dành cho những lúc lạnh nhất, nhưng vậy là quá tuyệt rồi!

4. Bánh mì nóng, vừa ăn vừa thổi, trong cái se lạnh khi đêm về
Lại nói về đặc sản “lạnh”. Dạo buổi tối ở Đà Lạt, đến quầy bánh mì nóng, mua một cái và thưởng thức, hít hà trong cái se lạnh của nơi đây. Chúng ta sẽ không ngạc nhiên khi có bạn thổ lộ rằng: Ăn bánh mì pa tê nóng không ở đâu ngon bằng Đà lạt.



 
 
5. Không khí trong lành
 
 10 nét quyến rũ ở Đà Lạt mộng mơ
 
 
Với rừng thông bạt ngàn, rất nhiều hồ nước, sông suối, Đà Lạt sở hữu khí hậu tuyệt vời. Không khí ở đây trong lành, mát mẻ, khác hẳn sự ngột ngạt, đông đúc của những đô thị lớn như Sài Gòn, Hà Nội. Đến Đà Lạt, bạn có thể trải nghiệm 1 ngày với 4 mùa: Buổi sáng sớm là thời tiết của mùa xuân, buổi trưa là mùa hạ, buổi chiều là mùa thu, và đêm là mùa đông…. Do đó du lịch Đà Lạt không cần mùa, cần tháng. Đà Lạt lúc nào cũng đẹp, cũng mát diụ, cũng nên thơ.

6. Dạo bước cùng “người ấy” bên hồ Xuân Hương
 
 
 10 nét quyến rũ ở Đà Lạt mộng mơ
 


“Lắng nghe chiều xuống thành phố mộng mơ…”, đó là giai điệu thật hay trong một bài hát nổi tiếng về thành phố Đà Lạt. Xứ sở mộng mơ ấy là nơi hò hẹn lãng mạn của đôi lứa đang yêu. Nào hồ Xuân Hương, thung lũng Tình Yêu, đồi Mộng Mơ…, hãy đến Đà Lạt và cùng “người ấy” dạo bước ở những địa danh tuyệt vời ấy nhé.
7. Thành phố ngàn hoa
Thiên nhiên ưu đãi cho xứ sở Đà Lạt khí hậu ôn hòa, thiên đường của rất nhiều loài hoa. Trong đó hoa Dã Quỳ, hoa Mimosa hay hoa Đào là nổi tiếng nhất. Hiện nay, người Đà Lạt vẫn giữ được nhiều thói quen đẹp, ai ai cũng thích trồng hoa. Hoa có ở trước hiên nhà, ven đường, hay hoa mọc dại khắp nơi tạo cho Đà Lạt hình ảnh đẹp trong lòng du khách.

8. Thiên đường của rau quả tươi ngon

 
10 nét quyến rũ ở Đà Lạt mộng mơ
 
Bên cạnh du lịch, có thể nói trồng trọt chính là hướng đi thành công của thành phố Đà Lạt. Nhờ khí hậu 4 mùa, Đà Lạt có rất nhiều loại rau quả trong Nam ngoài Bắc. Đi chợ Đà Lạt buổi sớm, bạn có thể chọn thấy những gánh hàng tươi rói với bông cải xanh, bắp cải, a–ti–sô, dâu tây, đậu ván mới vừa hái… (nhớ trả giá nhé!). Du khách có thể lên lịch chuyến vi vu Đà Lạt thêm một buổi tham quan vườn cây của nông dân. Cảm giác được tự tay thu hoạch những trái dâu tây đỏ mọng thật là tuyệt!
 
9. Những quán cà phê cực “chất”
 
10 nét quyến rũ ở Đà Lạt mộng mơ

Người dân Đà Lạt nổi tiếng hiền hòa nhưng những quán cà phê thì rất khác, cá tính và đôi khi khá… quái. Đó là cafe Song Vy chuyên mở nhạc trữ tình của Pháp; Cafe Liễu Ơ (tức là lỡ yêu) nằm sau Dinh II, ấn tượng bởi kiểu thiết kế sân vườn mang nét đặc trưng của Đà Lạt; cafe Mộc ở đường Bà Trưng, thiết kế toàn là gỗ, cuối tuần nào cũng có nhạc sống do ca sĩ hát rất hay; quán cà phê Tùng nằm ở ngay khu Hòa Bình chỉ phục vụ nhạc cổ điển dành cho người sành nhạc lại sành cà phê; quán cà phê Trăm Mái như một hang động với nhiều ngõ ngách, thiết kế kỳ dị, đầy tính ngẫu hứng; đến quán cà phê “độc” và lạ của Đà Lạt - cà phê Cung tơ chiều, lắng nghe giọng hát khàn khàn, đầy chất lửa và đặc biệt là ma quái của chị chủ quán…

10. Nơi để bạn sống chậm


Nhịp sống chậm rãi, hiền hòa của Đà Lạt sẽ giúp bạn sống chậm, suy nghĩ chậm, để thấy lòng mình bớt chai sạn hơn…. Biết đâu, nhờ thế chúng ta nhận ra chúng ta thật sự muốn gì, đã làm được gì và sẽ làm gì với công việc và cuộc sống. Vì tất cả những điều tuyệt vời đó, bạn còn chờ đợi gì mà không bắt chuyến xe – Đà Lạt thẳng tiến nào.

 

Ấn tượng khó quên đèo Pha Đin

Có những con đường gắn liền với từng mốc son quan trọng trong lịch sử. Có những cung đường đèo gánh cả sức nặng của tình người, của sự hy sinh, của những chiến tích anh hùng qua thời gian. Một trong số đó là đèo Pha Đin huyền thoại nằm trên quốc lộ 6 chạy dọc các tỉnh phía Tây Bắc Việt Nam. Khi nghĩ về con đèo dài 32km, được mệnh danh là một trong sáu đèo ấn tượng nhất Việt Nam.

 
.Đèo Pha Đin hay Dốc Pha Đin là đèo núi có độ dài 32 km nằm trên quốc lộ 6, một phần thuộc xã Phỏng Lái, huyện Thuận Châu tỉnh Sơn La và một phần thuộc xã Tỏa Tình, huyện Tuần Giáo, tỉnh Điện Biên. Điểm khởi đầu của đèo cách thị xãSơn La về phía Tây 66 km còn điểm cuối của đèo cách thành phố Điện Biên khoảng 84 km.

 

 
Nằm trên Quốc lộ 6, một phần thuộc xã Phỏng Lái, huyện Thuận Châu, tỉnh Sơn La và một phần thuộc xã Tỏa Tình, huyện Tuần Giáo, tỉnh Điện Biênđèo Pha Đin có độ dài 32km, ở độ cao 1.648m so với mực nước biển.
 
Tên gọi đèo Pha Đin xuất phát từ tiếng Thái “Phạ Đin”, trong đó Phạ nghĩa là “trời”, Đin là “đất”, hàm nghĩa đây là nơi tiếp giáp giữa trời và đất. Đứng trên dốc đèo phía tỉnh Điện Biên nhìn xuống, du khách sẽ thấy thung lũng Mường Quài trải rộng với ngút ngàn màu xanh của đồi núi, đây đó thấp thoáng những bản làng dân tộc. Ở phía dốc bên kia là vùng đất rộng lớn, mênh mông với những dãy núi hùng vĩ nối tiếp nhau. Khi đứng ở đỉnh đèo, du khách sẽ thấy nền trời xanh thẳm và núi rừng hùng vĩ như hòa quyện vào làm một.






Trong kháng chiến chống Pháp, đèo Pha Đin là một trong những tuyến đường huyết mạch quan trọng tiếp vận vũ khí, đạn dược và lương thực cho chiến dịch Điện Biên Phủ (1954). Đèo Pha Đin đã trở thành biểu tượng cho tinh thần quả cảm, gan dạ, quyết tâm đánh đuổi thực dân, giải phóng quê hương đất nước của quân dân Việt Nam. 


    Dốc Pha Đin chị gánh anh thồ
    Đèo Lũng Lô anh hò chị hát
    Dù bom đạn xương tan thịt nát
    Không sờn lòng, không tiếc tuổi xanh

      
  Trích Hoan hô chiến sĩ Điện Biên, Thơ Tố Hữu




Đèo Pha Din mới được sửa chữa, nâng cấp theo tiêu chuẩn đường cấp III miền núi, không còn cua tay áo, độ dốc một số điểm là 10°Có "châm chước". Trên đèo có cột mốc phân giới giữa Sơn La  Điện Biên. Nhưng cột mốc chỉ mang tính ước lượng, không chính xác. Trên đỉnh đèo có một chợ chim, bán rất nhiều loại chim do người dân mang ra. Ngoài ra có bán thịt ngựa, măng, táo mèo (theo mùa), rau cải mèo, ... Trên đèo có nhiều điểm nước ngầm, gây rất nhiều khó khăn cho việc thi công đèo. Có một số vị trí thường có hiện tượng đá lăn, rất nguy hiểm. Người dân trên đó còn rất nhiều khó khăn, mong nhân được nhiều hơn những sự giúp đỡ của chính quyền, người dân những nơi khác.

Bình yên rẽ nước ở Vân Long

Đầm nước ngập mặn Vân Long là điểm đến cho những du khách nhàn tản thích hòa mình vào thiên nhiên.

Nếu bạn từng hãi hùng với kiểu chèo kéo đổi tiền và đòi tiền bo ở Tràng An, mệt mỏi với những chuyện vòi vĩnh ở Tam Cốc hẳn sẽ thấy thật dễ chịu khi lên thuyền du ngoạn mặt nước lặng như tấm gương khổng lồ ở Vân Long.
 
Đưa vào khai thác du lịch từ năm 1999, Vân Long được biết tới như một vùng đất ngập nước lớn nhất đồng bằng Bắc bộ, trải rộng trên gần 3.000 ha thuộc địa bàn của bảy xã thuộc huyện Gia Viễn, Ninh Bình. Ít được biết tới như tuyếnTam Cốc – Bích Động, bến đò trên triền đê thường hiu hắt vắng lặng suốt ngày, và ngay mặt nước mênh mông cũng ít khi xao động mái chèo. 
 
 
 
 
Rõ ràng thu nhập từ du lịch của cư dân bản địa có phần kém hơn so với bên Tam Cốc bởi sự đầu tư ở đây vẫn còn ở mức sơ khai. Thuyền chở khách đúc bằng xi măng phủ cốt phên tre, trông không mấy cảm tình cho du khách, song bù lại người chở đò thường chất phác, tất nhiên không có cảnh chèo kéo mua bán đồ thêu, chụp ảnh… như các nơi khác. Trên hành trình suốt ba tiếng đồng hồ được nghe người chèo rủ rỉ kể chuyện, mà chuyện hay được kể nhất vẫn là cuộc sống ở đây.
 
 
 
 
Cho tới nay, theo thông báo của ông Tilo Nadler, giám đốc trung tâm cứu hộ thú linh trưởng Cúc Phương thì tại vùngVân Long còn tồn tại hơn 40 cá thể voọc quần đùi trắng, có thể hiểu xưa kia loài này đông đúc thế nào. Những chuyện săn bắn thú mới chỉ bị nghiêm cấm từ khi vùng này được quy hoạch du lịch, còn trước đó có mấy ai hiểu về bảo tồn thiên nhiên.
 
Hiện nay, quần thể voọc tại Vân Long chiếm số lượng lớn nhất trong cả nước, song không phải ai cũng có thể bắt gặp chúng, bởi thời gian du ngoạn mặt nước thường không trùng với thời gian chúng ra ngoài. Giữa trùng điệp nước vây bọc, những khối núi liền lạc thành mạch là nơi cư trú lý tưởng của chúng, cộng thêm vách núi gần như thẳng đứng, cao vài chục mét nên chuyện nhìn thấy voọc khá là hy hữu đối với du khách.
 
 
 
 
Chỉ khi quyết tâm dậy thật sớm, hẹn lái đò từ hôm trước để xuất bến từ 5 giờ sáng, chúng tôi mới có cơ duyên gặp được những con thú đang nằm trong sách đỏ này. Ngay từ mỏm núi đầu tiên tại khúc quanh dẫn từ mé ngoài vào trong đầm nước, anh lái đò đã xuýt xoa bởi rất gần mép nước, một chú voọc to kễnh đang ngồi im như tượng. Có lẽ đây là con đầu đàn hay trinh sát cảnh giới gì đó. 
 
Nhìn mấy chiếc thuyền bơi trên mặt nước phía dưới bằng vẻ thờ ơ, voọc đủng đỉnh trèo sâu vào tán lá rậm rạp. Không hiểu nói thật hay nói đùa mà anh chèo đò thông báo loài voọc quần đùi trắng rất thích ăn lá duối, và ở mỏm núi đó có một cây duối to. 
 
Kể cũng lạ, hầu hết các loài linh trưởng đều ăn tạp, nhưng ăn lá duối thì tôi không tin lắm. Nhưng cũng không còn thời gian để tranh cãi, bởi ngay sau đó, ống kính của tôi đã không còn ngơi nghỉ phút nào. Trên vách núi thẳng tuột, cả một đoàn voọc kéo ra, có lẽ trên dưới chục con, và sự xuất hiện của chúng mang âm hưởng của một cuộc rượt đuổi đầy náo loạn.
 
 
 
 
Khó có thể tin voọc lại có thể di chuyển cực nhanh trên vách đá thẳng tuột như vậy. Nhảy từ trên cao xuống tán cây chìa ngang, bám và chạy thoăn thoắt trên vách, đàn voọc dường như đang đuổi theo con mồi hay có tranh chấp nội bộ. “Chúng nó đuổi theo một con chồn” - chị lái đò bên kia tường thuật. Cũng không ai dám tin vào thông báo đó, bởi làm sao chị ta biết đó là con chồn, và đây là voọc chứ có phải hổ báo gì mà đi săn mồi như vậy? 
 
Với khoảng cách hàng trăm mét, ống kính 200 của tôi cũng chỉ chụp được những tấm không rõ ràng, cộng thêm ánh sáng buổi bình minh còn nhập nhoạng. Cuộc rượt đuổi của chúng khiến những tán lá rung lên như có bão, và đàn voọc làm sôi động cả buổi bình minh suốt hơn 20 phút mới tạm ngưng. Cảnh tượng này ngay cả người lái đò của tôi cũng thú nhận chưa gặp bao giờ. Bình thường chỉ thoáng thấy một, hai chú voọc từ xa chứ đâu thể gặp cả đàn như vậy.
 
Tiến sâu hơn vào đầm, những đàn chim trời chào đón nhóm khách bằng vẻ náo loạn thông thường. Lũ vịt nước lặng lẽ bơi rồi vụt bay khi có động. Đám cò đậu kín mỏm núi có vẻ bình yên, nhưng đôi lúc nháo nhào cất cánh, rồi lại trở về chỗ cũ. Ở khoảng cách quá xa, đám chúng tôi có vẻ không phải là mối quan tâm của chúng. Chiếm đa phần các loài chim ở đây là cò có chiếc mỏ rất giống mỏ bồ nông nhưng nhỏ hơn. 
 
 
 
Cư dân bản địa có cảm tình với loài cò này, vì chúng ăn khá nhiều ốc bươu vàng, một sự nguy hại tiềm tàng cho đời sống nông thôn. Nghe nói, cò chỉ cần kẹp mỏ là có thể bóp vỡ vỏ cứng của ốc bươu, và mỗi ngày một chú cò có thể xơi tái cả ký ốc. Với chiếc mỏ to dài, cặp chân khẳng khuột, cò mỗi khi tung cánh bay có dáng đẹp không kém sếu đầu đỏ ở miệt ngập nước U Minh. 
 
Các bậc thầy nhiếp ảnh địa phương vẫn miệt mài tới đây để săn những tấm hình tuyệt đẹp về hàng vạn cánh cò bay lượn trên đầm Vân Long buổi hoàng hôn, còn du khách từ nơi xa, chỉ lưu lại vài ngày đành bằng lòng với vài đàn cò lẻ tẻ vậy.
 
Được mệnh danh là “vịnh không sóng”, Vân Long đẹp một vẻ bình yên, từ mặt nước phẳng lặng soi rõ lớp rong dày đặc dưới mặt nước cho tới đám sen tự nhiên mọc tràn lan, từ dáng núi nhấp nhô cho tới đám cỏ lác ngả màu vàng rực vào mùa khô. Nhún nhường nằm sát mặt nước là những chiếc lá tròn như lá sen, từ đó nở ra bông hoa nhỏ xíu trắng muốt có tên hoa trang. 
 
Lác đác hoa súng, hoa sen khoe sắc, hợp cùng đám lau lác tạo thành bức tranh thiên nhiên yên hoà. Du lịch trên đất này là như vậy, cứ nhàn tản thưởng ngoạn, ngắm những vẻ đẹp bình yên để nhận ra, quá nhiều lúc trong đời mình đã phải hao phí vào những cuộc mưu sinh và giải trí náo nhiệt nhưng rõ là vô bổ.

 

Say đắm vẻ đẹp của Cao nguyên trắng Bắc Hà

Hương vị riêng của hoa trái giữa miền nhiệt đới. Được tạo ra từ những núi non, ẩn hiện trong mây, trên cao ngàn mét, Bắc Hà được biết đến như một vùng đất có cảnh sắc, hương hoa của miền ôn đới. Trái mận Tam hoa ăn giòn tan, ngọt lịm đã trở thành một sản vật được phân biệt với cái tên mận Bắc Hà.

 
Khá lâu rồi cứ phải đút chân gầm bàn, múa tay trên bàn phím với những con chữ và nhìn đời qua lăng kính “Internet”, sau vài lời rủ rê “mật ngọt”, chúng tôi quyết định làm chuyến “offline” Bắc Hà (Lào Cai) vào ngày cuối tuần, đúng vào phiên chợ văn hóa vùng cao.

Sau một chặng đường dài, bỏ lại sau lưng phố xá và khói bụi của xe hơi, của những thanh âm thị thành, chúng tôi đã chạm ngõ thị trấn và dừng lại nạp năng lượng, trước khi vào chợ phiên. Sau khi thưởng thức bát phở gà chặt miếng rất ngon và có nét rất riêng của vùng cao Bắc Hà, chúng tôi cứ thế trôi theo dòng người đủ váy áo sặc sỡ, đủ thứ hàng hóa lúc nào không hay. Lạc giữa cơ man nào váy thổ cẩm. Chen giữa dòng người đến chợ, chúng tôi len lỏi để tìm những khuôn hình cho khoảnh khắc bấm máy... nhưng vẫn thật khó vì chợ quá đông. Chả là, bà con vừa thu hoạch xong. Thời gian này tha hồ đi chơi chợ đi mua sắm, nên chợ phiên tuần này mới đông như vậy.




 

Len lách mãi chúng tôi cũng vào đến khu ẩm thực. Này là chảo thắng cố trên bếp đang sôi ùng ục, bốc khói nghi ngút, này là nồi canh thịt lợn đen thơm lựng mùi của gừng nướng, của thảo quả và lá chanh. Những bát bánh đúc ngô vàng trong như thạch. Những bát bánh phở tráng và bát rượu ngô cứ nâng lên đặt xuống... của tình bằng hữu, của những người đàn ông vùng cao “gặp nhau chỉ để uống rượu”. Những đứa trẻ theo mẹ xuống chợ thì tụm lại một chỗ hào hứng với chiếc kem mút trông rất mãn nguyện.

Ở Bắc Hà, điều dễ dàng nhận thấy rằng, khách đến chợ vẫn thu hút hơn cả là cảnh bán mua của đồng bào vùng cao chứ không phải đến để mua vài cái túi thổ cẩm, vài cái khăn dệt cách điệu... Tôi dám chắc rằng ai đến chợ cũng đều muốn tìm mua những sản vật núi rừng như gà đen, thịt lợn bản và những mớ rau tươi non không có chất hoá học được gùi từ trên những đỉnh núi mù sương xuống chợ.

Thú vị nhất là khu bán những con vật nuôi. Nhìn một người đàn ông Mông tay dắt một con lợn đen. Tôi đánh bạo hỏi mua: Có bán lợn không? Anh trả lời: Bán đấy, mua đi. Tôi hỏi: Bán bao nhiêu. Anh ta lại trả lời bằng tiếng Kinh vẫn còn chưa sõi: 700 nghìn con này, 19 cân đấy. Tôi bèn hỏi tiếp: Thế bán bao nhiêu tiền một cân. Anh ta nói ngay: 45 nghìn một cân... Chúng tôi phá lên cười rất to: 45 nghìn một cân, chỉ nhẩm nhanh thiếu 45 nghìn nữa là đầy 900 nghìn. Vậy mà bán chỉ có 700 nghìn ? Chị đồng nghiệp ngã giá: 35 nghìn 1 cân có bán không? Anh ta trả lời dõng dạc: Không bán đâu, 45 nghìn mới bán. Con này 19 cân, 700 nghìn đồng đấy!... Chị đồng nghiệp bảo: cái anh này, chúng tôi hỏi cho vui thôi. Không mua đâu. Và lúc tạm biệt anh bán lợn cắp nách, chị đồng nghiệp vẫn cứ dặn đi dặn lại rằng: Nếu bán 45 nghìn 1 cân thì con này anh phải bán 855 nghìn nhé! Câu chuyện của người bán lợn làm chúng tôi vui suốt dọc đường về...

Rời khu bán vật nuôi, chúng tôi bị cuốn hút bởi những âm thanh lạ tai phát ra từ một nhóm người đàn ông đang túm tụm vòng tròn ở một góc chợ. Tiến lại gần chúng tôi thấy hai người ngồi giữa đám đông ấy đang say sưa trổ tài biểu diễn với chiếc kèn gỗ. Tôi lân la làm quen với một đàn ông trung niên tên là Cáo Chúng Lìn, người Mông ở xã Cốc Ly. Thấy chúng tôi có vẻ tò mò về chiếc kèn gỗ, ông Lìn làm “phiên dịch” cho chúng tôi bằng tiếng Kinh: Kèn của người Mông dùng để thổi trong những dịp tang ma hay đám cưới đều được. Kèn làm từ gỗ cây sung đấy! Tôi đánh bạo cầm một chiếc lên thổi. Chiếc kèn nhẹ bẫng phát ra âm thanh... Trên thân kèn có 7 lỗ được khoan tròn như cây sáo trúc. 
 
Trong lúc chúng tôi đang thỏa trí tìm hiểu về chiếc kèn, hai người đàn ông vẫn cứ say sưa biểu diễn. Một người khác trong nhóm giải thích: Họ mua về rồi, bây giờ họ thổi đấy! Thì ra không phải thổi để chào hàng như chúng tôi nghĩ mà là thổi để “thể hiện”, để thử kèn vậy thôi... Mãi chúng tôi mới dứt ra khỏi đám người đàn ông thổi kèn gỗ ấy.



 

Hai bên hành lang lối lên xuống là những người bán chổi, gùi, yên ngựa, đồ đan lát từ tre nứa. Rồi chúng tôi đi qua dãy bán hương - một sản phẩm truyền thống của đồng bào Mông hoa ở vùng cao Bắc Hà... Phía ngoài cổng chợ, hàng cốm mới thơm lừng thành dãy dài. Vừa gặt xong vụ mùa nên cốm bán rất nhiều. Đặc biệt, chợ Bắc Hà còn bán “khẩu rang”- thứ gạo dùng để nấu xôi, hạt gạo to như hạt bỏng. Người bản địa thì gọi đó là “cốm già”... rất ngon.

Đến trưa, định bụng sẽ vào chợ làm một chầu thắng cố và thử say với thứ tinh túy mà mọi người vẫn nói một cách hoa mỹ là “vắt ra từ trời đất” ấy xem thế nào. Nhưng rồi, không nỡ chối từ lời mời mọc, chúng tôi đã khoanh chân tại một nhà hàng nổi tiếng món phở chua Bắc Hà. Thứ phở chúng tôi ăn là bánh phở tráng màu hồng, dẻo quánh. Bát nước chấm được pha chế từ nước chua, dưa cải muối, rau xà lách thái nhỏ, trộn ít lạc rang giã vụn. Khi ăn mới trộn ít muối trắng vào.
 
Thoạt nhìn, tôi nghĩ món ăn lạ lùng này, liệu mình có ăn nổi không. Vì tôi chưa ăn thế bao giờ. Ấy vậy mà, càng ăn, tôi càng bị cuốn hút bởi món ăn rất đơn giản và độc đáo này. Không chỉ có vậy, chúng tôi còn được gia chủ đãi món thịt trâu sấy xào, lòng ngựa xào khế... toàn những món thết khách của người vùng cao. Giữa cái lạnh của vùng cao mà anh bạn trong đoàn mồ hôi cứ vã ra như tắm. Thì ra, nhìn vào bát phở chua của anh bạn này đầy những tương ớt, một thứ đặc sản ớt ngâm của người bản địa. Chúng tôi cứ nâng hết chén này đến chén khác trong ngây ngất men say của hương rượu Bản Phố chưng cất từ ngô nếp nương và men lá hồng mi trên núi đá.



 
Trong xu hướng bị thương mại hóa các chợ vùng cao hiện nay thì Bắc Hà là một trong những nơi hiếm hoi còn giữ được bản sắc dân tộc, nét riêng độc đáo. Nhiều phiên chợ đã thành nơi thu hút khách du lịch trong và ngoài nước như: chợ Bắc Hà, chợ Cốc Ly... Ở chợ không có cảnh mời chào chèo kéo mua hàng mà chỉ thấy những gương mặt thuần phác trong bộ quần áo dân tộc sặc sỡ, họ đến chợ để vui với chợ, vui với khách đi chợ. Đặc biệt hơn cả là ở Bắc Hà còn có chợ ngựa, có lẽ là duy nhất ở nước ta hiện nay. Chợ ngựa họp ngay ở trung tâm thị trấn. Mỗi phiên chợ có từ 100 - 200 con ngựa các loại ở trong huyện mang về bán hoặc trao đổi.

Các chàng trai, cô gái H"Mông Hoa, H"Mông Xanh, H"Mông Đen, Dao, Tày... khoác cho mình những bộ quần, áo tươm tất nhất đến chợ để vui, để quên hết vất vả nhọc nhằn. Và đến khi trời tối, họ lại ra về với lời hẹn phiên chợ sau trong niềm vui giản dị được giao lưu, gặp gỡ bạn bè.

Một mùa mận mới đang về trên khắp Bắc Hà, khoảng 10 ha mận Tam hoa đã được cải tạo thí điểm kết hợp với phục tráng gen giống mận Tam hoa quý chắc chắn cho kết quả tốt và sẽ được nhân rộng. Người Bắc Hà hy vọng, mận sẽ được giá để đời sống ngày càng khấm khá hơn. Đi đến đâu người ta cũng thấy được sự đổi mới của Bắc Hà với cuộc sống ngày càng thịnh vượng hơn của các dân tộc anh em. Nhưng có lẽ có những điều không bao giờ đổi thay, đó chính là bản sắc văn hoá, bầu không khí trong lành và vẻ đẹp của vùng đất được mọi người biết đến với cái tên: Cao nguyên trắng.

 

Nha Trang: Khu du lịch sinh thái Làng Tre

Bao quanh bởi dòng sông Cái của Tp Nha Trang, xung quanh là những hàng tre xanh ngát vẫn còn giữ được nét hoang sơ vốn có, nằm cách trung tâm thành phố khoảng 5km đường bộ, hứa hẹn sẽ là địa điểm vui chơi giải trí vô cùng hấp dẫn của Nha Trang.

 
Đối với những người yêu thiên nhiên,muốn tìm về những giá trị mộc mạc, dân dã của làng quê Việt thì đây sẽ là địa điểm vô cùng phù hợp.


 

Và cũng bởi để đến được Làng Tre, du khách phải thong dong đi trong không gian “nhà quê”, để rồi đến được chốn quê mà mình muốn kiếm tìm.

Làng Tre tất nhiên như ý đồ của những người nảy ra ý tưởng để một khoảng đất trời mênh mông với những lũy tre run theo gió, rơi lá xuống mặt sông lay động bến sông kia, là tận dụng... tre để tạo ra làng, lại giữ nguyên cả vườn chuối cũ, những cây mít cũ, trồng thêm cả một vườn cây sa kê để khi khách thích, có thể hái xuống mà làm món sa kê chiên dòn.


 

Để đi đến Làng Tre, cứ theo con đường Hương lộ 45 băng qua Ngọc Hiệp, đi mãi tới chợ Vĩnh Ngọc, nhìn đối diện chợ có con đường bê-tông tên Liên Hoa, rồi cứ thế mà đi theo bảng chỉ dẫn. Để rồi thật sự chạm gặp một điều hoàn toàn khác biệt so với bất cứ điểm du lịch "nhà quê" nào mà Nha Trang đang có. 

Ngay cả con đường đến Làng Tre đã có bao điều thú vị. Con đường quê ấy đi qua những ngôi nhà khuất trong cây cỏ, hàng rào dâm bụt, những hàng tạp hóa nhỏ. Con đường ấy có những người đi bộ, nhẩn nha như đang rong chơi, có con bò con trâu trên đường ra ruộng.

Con đường ấy bắt gặp  ngôi chùa nhỏ tên Liên Hoa, có bụi tre sà xuống che bóng mát, là rẽ về phía dọc theo con sông Cái. Từ  đó đi mà nhìn thấy dòng sông Cái lộng lẫy đã gợi cho lòng một cảm giác nhẹ tênh tênh, giũ hết trong lòng những sân si níu kéo. 
 
 

Khu Du lịch Làng Tre do một công ty tư nhân đầu tư, cách Nha Trang 5km về  phía Tây Bắc Nha Trang, thuộc thôn Xuân Lạc, xã Vĩnh Ngọc, TP Nha Trang, với tổng diện tích cho toàn khu vực sau khi khai thác hết là 12 ha với không gian thân thiện với những con đường quanh co đi trong bóng tre, trong vườn cây ăn trái, ở dưới những ngôi nhà lớp tranh là thực đơn ẩm thực ba miền. 

Khách cũng có thể sẽ bắt gặp những ngư dân với con thuyền nhỏ tung lưới trong nắng mai rực hồng hay trong hoàng hôn nhuốm vàng. Khách tự mình chọn một chiếc thuyền kayak để chèo khuya; trẻ em sẽ bắt gặp tại đây không gian trò chơi của tuổi thơ làng quê trên bãi đất làng với những chiếc cầu tre lắt lẻo, chơi banh, bịt mắt bắt dê, chơi ô ăn quan... 

 

Những hình ảnh tuyệt đẹp từ đảo Lý Sơn

 

Với diện tích chưa đầy 10km2, cách đất liền khoảng 30km, hòn đảo nổi tiếng của Quảng Ngãi ẩn chứa một vẻ đẹp xao xuyến lòng người.

Những buổi sáng tinh sương, khi mặt trời bắt đầu lay mình thức giấc, đó cũng là lúc mà tôi chờ đợi nhất trong các chuyến đi. Những làn sóng dào dạt xô bờ cát trắng, những mảng nước lấp lánh màu hồng nhạt của mặt trời, những cơn gió lạnh và xa xa nhấp nhô những chuyến thuyền về bến sau một đêm dài đánh bắt... tất cả đều mang đến cho tôi những cảm xúc thật khó quên.
 
Ngày đầu tiên tham gia buổi "off" trên diễn đàn phượt, tôi được nghe một anh kể mơ hồ về Lý Sơn, Bình Ba.. mà không phải là Phú Quốc hay Côn Đảo. Bạn cũng vậy chắc chắn sẽ thắc mắc về điều đó hay tự nghĩ ra muôn vàn lý do nào đó... nhưng chỉ khi đặt chân đến bạn mới hiểu, mới cảm nhận hết được.
Vậy là ôm ấp bao ngày qua, cuối cùng tôi cũng đặt chân đến miền biên đảo này.
 


Bình minh trên đảo Lý Sơn



Khung cảnh nhìn từ chùa Hang







Toàn cảnh thôn Đông

















Một góc Lý Sơn