Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013

Về Huế dạo núi Kim Phụng

Núi Kim Phụng ở địa phận làng Hải Cát, xã Hương Thọ, huyện Hương Trà; còn có tên là núi Thương hoặc Thiên Dữu, dân gian gọi là hòn Đốn hay hòn Đụn, trên núi có giếng nước trong, năm Minh Mạng thứ 17 (1836) đúc cữu đỉnh, khắc hình tượng núi vào Chương đỉnh. Theo sách Tây sơn thực lục, núi Kim Phụng là nơi an táng Chánh cung hoàng hậu họ Phạm của Hoàn đế Quang Trung (1791).

Núi Kim Phụng ở địa phận làng Hải Cát, xã Hương Thọ, huyện Hương Trà. Núi này còn có tên là núi Thương hoặc Thiên Dữu, dân gian gọi là hòn Đốn hay hòn Đụn. Núi Kim Phụng có chiều cao khoảng 427 mét và là ngọn núi cao nhất Thừa Thiên - Huế.




 
Trên núi có giếng nước rất trong nhưng mùa khô sẽ cạn. Đỉnh núi có tượng Phật nhỏ và tượng thần Núi Thương với những bát hương. Trước mặt tượng Phật về bên phải, có một nơi khá im mát có thể làm nơi cắm trại cho nhiều người - Không khí trong lành, mát rượi. Từ đỉnh cao này sẽ nhìn thấy bao quát thành phố Huế kề cận bên dòng sông Hương quanh co.

Trên đỉnh núi có thể nhìn thấy cả một vùng rộng lớn: Nếu nhìn theo hướng Đông - Nam sẽ thấy hai trụ biểu của lăng Gia Long, nhìn về hướng Đông thấy lăng Minh Mạng và cầu Tuần, tượng Bồ Tát Quán Âm trên núi Tứ Tượng. Phía bên phải cầu Tuần là ngã ba Bằng Lãng, nơi hai dòng Tả Trạch và Hữu Trạch hợp lưu thành sông Hương.

Dòng sông Hương là một giải xanh xanh nằm ngang và uốn khúc ở góc đông bắc của bức tranh này tại vị trí làng Lương Quán và Nguyệt Biều rồi chảy xuống cầu Dã Viên. Giữa chừng trước khi đến Lương Quán, sông Hương chảy qua điện Hòn Chén mà từ đây có thể thấy hòn núi Ngọc Trản. Ở đây còn thấy rõ tháp ở tu viện Thiên An, núi Ngự Bình, và dĩ nhiên là thành phố lô nhô bóng nhà. Xa tít tắp màu trắng mờ mờ là cồn cát bên kia phá Tam Giang.




 


Nhìn về hướng Tây sẽ thấy khu vực Bình Điền, bên trái là đồi  Birmingham. Có nhiều con đường được trổ ra từ thời chiến tranh, sau này người ta cũng mở đường để khai thác gỗ.

Các rừng trồng dần dần thay thế rừng tự nhiên khiến gỗ quí không còn. Bây giờ chỉ có bạch đàn, keo tai tượng, tràm hoa vàng và thông. Dân đi củi, đốt than nay ít hơn vì rừng được phá bằng các phương tiện cơ giới nhanh hơn. Cả ngọn núi Kim Phụng không còn cây nào cao hay có tán lá rộng. Chỉ còn tầng cây bụi thấp như sim, lau lách...

Chân núi có dòng suối với nước trong leo lẻo, mát lạnh... kề cận vài lán nhỏ của những người đi lấy nhựa thông. Đây cũng là chỗ dừng chân tạm cho những người xuống núi sau buổi cắm trại.

Theo Giáo sư Trần Quốc Vượng thì núi Kim Phụng là "chủ sơn" của xứ Huế, làm hậu cảnh và phá Tam Giang chính là tiền cảnh. Đây đồng thời còn là đường phân thủy của hai nguồn tả hữu trạch hợp thành dòng Hương Giang.

Năm Minh Mạng thứ 17 (1836): lúc đúc cửu đỉnh, nhà vua đã cho khắc hình tượng núi vào Chương đỉnh.

Theo sách Tây sơn thực lục, núi Kim Phụng là nơi an táng Chánh cung hoàng hậu họ Phạm của Hoàng đế Quang Trung (1791).





Trong giai đoạn kháng chiến 1954 - 1975, Kim Phụng là một trong những căn cứ quan trọng nhất của Thành ủy Huế. Ðây cũng là nơi đóng trạm tiền tiêu của Bộ trong chiến dịch tổng tấn công và nổi dậy Tết Mậu Thân (1968).

Trong kháng chiến chống Mỹ, đây là một trong những nơi Thành uỷ trú đóng và là trạm tiền tiêu của Bộ trong chiến dịch tổng tấn công và tổng nổi dậy Tết Mậu Thân (1968).

 

Bình yên rẽ nước ở Vân Long

 

Đầm nước ngập mặn Vân Long là điểm đến cho những du khách nhàn tản thích hòa mình vào thiên nhiên.

Nếu bạn từng hãi hùng với kiểu chèo kéo đổi tiền và đòi tiền bo ở Tràng An, mệt mỏi với những chuyện vòi vĩnh ở Tam Cốc hẳn sẽ thấy thật dễ chịu khi lên thuyền du ngoạn mặt nước lặng như tấm gương khổng lồ ở Vân Long.
 
Đưa vào khai thác du lịch từ năm 1999, Vân Long được biết tới như một vùng đất ngập nước lớn nhất đồng bằng Bắc bộ, trải rộng trên gần 3.000 ha thuộc địa bàn của bảy xã thuộc huyện Gia Viễn, Ninh Bình. Ít được biết tới như tuyếnTam Cốc – Bích Động, bến đò trên triền đê thường hiu hắt vắng lặng suốt ngày, và ngay mặt nước mênh mông cũng ít khi xao động mái chèo. 
 
 
 
 
Rõ ràng thu nhập từ du lịch của cư dân bản địa có phần kém hơn so với bên Tam Cốc bởi sự đầu tư ở đây vẫn còn ở mức sơ khai. Thuyền chở khách đúc bằng xi măng phủ cốt phên tre, trông không mấy cảm tình cho du khách, song bù lại người chở đò thường chất phác, tất nhiên không có cảnh chèo kéo mua bán đồ thêu, chụp ảnh… như các nơi khác. Trên hành trình suốt ba tiếng đồng hồ được nghe người chèo rủ rỉ kể chuyện, mà chuyện hay được kể nhất vẫn là cuộc sống ở đây.
 
 
 
 
Cho tới nay, theo thông báo của ông Tilo Nadler, giám đốc trung tâm cứu hộ thú linh trưởng Cúc Phương thì tại vùngVân Long còn tồn tại hơn 40 cá thể voọc quần đùi trắng, có thể hiểu xưa kia loài này đông đúc thế nào. Những chuyện săn bắn thú mới chỉ bị nghiêm cấm từ khi vùng này được quy hoạch du lịch, còn trước đó có mấy ai hiểu về bảo tồn thiên nhiên.
 
Hiện nay, quần thể voọc tại Vân Long chiếm số lượng lớn nhất trong cả nước, song không phải ai cũng có thể bắt gặp chúng, bởi thời gian du ngoạn mặt nước thường không trùng với thời gian chúng ra ngoài. Giữa trùng điệp nước vây bọc, những khối núi liền lạc thành mạch là nơi cư trú lý tưởng của chúng, cộng thêm vách núi gần như thẳng đứng, cao vài chục mét nên chuyện nhìn thấy voọc khá là hy hữu đối với du khách.
 
 
 
 
Chỉ khi quyết tâm dậy thật sớm, hẹn lái đò từ hôm trước để xuất bến từ 5 giờ sáng, chúng tôi mới có cơ duyên gặp được những con thú đang nằm trong sách đỏ này. Ngay từ mỏm núi đầu tiên tại khúc quanh dẫn từ mé ngoài vào trong đầm nước, anh lái đò đã xuýt xoa bởi rất gần mép nước, một chú voọc to kễnh đang ngồi im như tượng. Có lẽ đây là con đầu đàn hay trinh sát cảnh giới gì đó. 
 
Nhìn mấy chiếc thuyền bơi trên mặt nước phía dưới bằng vẻ thờ ơ, voọc đủng đỉnh trèo sâu vào tán lá rậm rạp. Không hiểu nói thật hay nói đùa mà anh chèo đò thông báo loài voọc quần đùi trắng rất thích ăn lá duối, và ở mỏm núi đó có một cây duối to. 
 
Kể cũng lạ, hầu hết các loài linh trưởng đều ăn tạp, nhưng ăn lá duối thì tôi không tin lắm. Nhưng cũng không còn thời gian để tranh cãi, bởi ngay sau đó, ống kính của tôi đã không còn ngơi nghỉ phút nào. Trên vách núi thẳng tuột, cả một đoàn voọc kéo ra, có lẽ trên dưới chục con, và sự xuất hiện của chúng mang âm hưởng của một cuộc rượt đuổi đầy náo loạn.
 
 
 
 
Khó có thể tin voọc lại có thể di chuyển cực nhanh trên vách đá thẳng tuột như vậy. Nhảy từ trên cao xuống tán cây chìa ngang, bám và chạy thoăn thoắt trên vách, đàn voọc dường như đang đuổi theo con mồi hay có tranh chấp nội bộ. “Chúng nó đuổi theo một con chồn” - chị lái đò bên kia tường thuật. Cũng không ai dám tin vào thông báo đó, bởi làm sao chị ta biết đó là con chồn, và đây là voọc chứ có phải hổ báo gì mà đi săn mồi như vậy? 
 
Với khoảng cách hàng trăm mét, ống kính 200 của tôi cũng chỉ chụp được những tấm không rõ ràng, cộng thêm ánh sáng buổi bình minh còn nhập nhoạng. Cuộc rượt đuổi của chúng khiến những tán lá rung lên như có bão, và đàn voọc làm sôi động cả buổi bình minh suốt hơn 20 phút mới tạm ngưng. Cảnh tượng này ngay cả người lái đò của tôi cũng thú nhận chưa gặp bao giờ. Bình thường chỉ thoáng thấy một, hai chú voọc từ xa chứ đâu thể gặp cả đàn như vậy.
 
Tiến sâu hơn vào đầm, những đàn chim trời chào đón nhóm khách bằng vẻ náo loạn thông thường. Lũ vịt nước lặng lẽ bơi rồi vụt bay khi có động. Đám cò đậu kín mỏm núi có vẻ bình yên, nhưng đôi lúc nháo nhào cất cánh, rồi lại trở về chỗ cũ. Ở khoảng cách quá xa, đám chúng tôi có vẻ không phải là mối quan tâm của chúng. Chiếm đa phần các loài chim ở đây là cò có chiếc mỏ rất giống mỏ bồ nông nhưng nhỏ hơn. 
 
 
 
Cư dân bản địa có cảm tình với loài cò này, vì chúng ăn khá nhiều ốc bươu vàng, một sự nguy hại tiềm tàng cho đời sống nông thôn. Nghe nói, cò chỉ cần kẹp mỏ là có thể bóp vỡ vỏ cứng của ốc bươu, và mỗi ngày một chú cò có thể xơi tái cả ký ốc. Với chiếc mỏ to dài, cặp chân khẳng khuột, cò mỗi khi tung cánh bay có dáng đẹp không kém sếu đầu đỏ ở miệt ngập nước U Minh. 
 
Các bậc thầy nhiếp ảnh địa phương vẫn miệt mài tới đây để săn những tấm hình tuyệt đẹp về hàng vạn cánh cò bay lượn trên đầm Vân Long buổi hoàng hôn, còn du khách từ nơi xa, chỉ lưu lại vài ngày đành bằng lòng với vài đàn cò lẻ tẻ vậy.
 
Được mệnh danh là “vịnh không sóng”, Vân Long đẹp một vẻ bình yên, từ mặt nước phẳng lặng soi rõ lớp rong dày đặc dưới mặt nước cho tới đám sen tự nhiên mọc tràn lan, từ dáng núi nhấp nhô cho tới đám cỏ lác ngả màu vàng rực vào mùa khô. Nhún nhường nằm sát mặt nước là những chiếc lá tròn như lá sen, từ đó nở ra bông hoa nhỏ xíu trắng muốt có tên hoa trang. 
 
Lác đác hoa súng, hoa sen khoe sắc, hợp cùng đám lau lác tạo thành bức tranh thiên nhiên yên hoà. Du lịch trên đất này là như vậy, cứ nhàn tản thưởng ngoạn, ngắm những vẻ đẹp bình yên để nhận ra, quá nhiều lúc trong đời mình đã phải hao phí vào những cuộc mưu sinh và giải trí náo nhiệt nhưng rõ là vô bổ.

 

Đến Đắk Lắk thăm di tích nhà sàn cổ Buôn Đôn

Tìm đến Đắk Lắk nơi những điều hấp dẫn và mới lạ với nhiều người bởi vẻ đẹp của rừng núi, tình yêu thương của con người là cao quý. Ở đó có di tích Nhà sàn cổ Buôn Đôn làm tô điểm thêm cho di tích nước nhà.

 
Buôn Đôn vốn là nơi định cư, sinh sống của một cộng đồng đa dân tộc, trong đó có sự cộng cư của nhóm dân tộc Lào, góp phần tạo nên sắc thái riêng của quê hương. Bên cạnh đó có sự hiện hữu một ngôi nhà gỗ mang đậm nét kiến trúc cổ điển của xứ sở hoa Chăm – Pa, như một minh chứng cho sự hòa nhập tích cực của họ trong đời sống vật chất, văn hóa và tinh thần của nhóm dân tộc anh em trên địa bàn.
 

Nhà sàn mang tính độc đáo ở chỗ là được làm hoàn toàn bằng các loại gỗ, thiết kế theo kiến trúc nhà sàn của dân tộc Lào – Thái, có thể tháo rời từng phần. Tương truyền, ngôi nhà được khởi công xây dựng vào ngày 07/12/1883, do một nghệ nhân ngành mộc nổi tiếng người Lào tên là Khavivông Khămsao, trực tiếp đảm nhận thiết kế và xây dựng. Thời gian thi công kéo dài hơn 1 năm. Đến ngày 19/02/1885 ngôi nhà được hoàn chỉnh.
 
 

Ngày 19/3/1885 ngôi nhà được chính thức đưa vào sử dụng từ đó đến nay hơn 115 năm tuổi, được xem là một di sản văn hóa đáng trân trọng. Bởi qua đó, nó thể hiện sự chung sống bền vững của một cộng đồng đa dân tộc trong một môi trường đoàn kết… đồng thời nó tạo nên sự đa dạng về bản sắc văn hóa dân tộc mang nét đặc thù riêng của Buôn Đôn trong suốt quá trình lịch sử hình thành và phát triển của mình. Đây cũng chính là một trong những yếu tố tạo nên sự hấp dẫn mang tính huyền thoại của Buôn Đôn ngày nay.

 

Đến Hà Giang thăm Ruộng bậc thang Hoàng Su Phì

Ruộng bậc thang ở Hoàng Su Phì sẽ được công nhận là di tích Quốc gia vào ngày 16/9 tới. Những ngày này, lúa đã bắt đầu chín vàng chảy tràn trên những thửa ruộng bậc thang óng ả khắp Hoàng Su Phì. Hãy cùng chiêm ngưỡng vẻ đẹp của những mùa vàng trên rẻo cao…

 
Vùng vẫy trong thác nước ruộng bậc thang ở Hoàng Su Phì, Hà Giang hẳn không phải ai cũng thích điều đó. Nhưng, mùa này nếu đã đặt chân đến với vùng đất của những tuyệt phẩm ruộng bậc thang thì thật khó cưỡng lại được tiếng thác đổ nước láng núi thành mặt “gương trời”.
 

 Ruộng bậc thang là một loại hình canh tác tương đối phổ biến, có mặt ở rất nhiều quốc gia mà tiêu biểu là các nước thuộc khu vực Đông Nam Á như: Việt Nam, Lào, Thái Lan, Philipin, Inđônêxia và một số tỉnh phía nam Trung Quốc.

Tại Việt Nam hệ thống ruộng bậc thang là phương thức sản xuất của rất nhiều dân tộc sinh sống ở miền núi phía Bắc như: La Chí, Hà Nhì, Mông, Dao, Nùng... Mỗi dân tộc lại có quá trình hình thành và phát triển sản xuất trên ruộng bậc thang khác nhau, những tập quán, những cách thức canh tác cũng như những nghi lễ, tín ngưỡng nông nghiệp không giống nhau. 




Nằm e ấp dưới chân núi Tây Côn Lĩnh, thời gian gần đây thị trấn Quang Vinh lại nhộn nhịp khách ghé qua, những người ưa mạo hiểm, đi tìm sự độc đáo trên những nấc ruộng bậc thang. Nếu vùng địa đầu Tổ quốc, Lũng Cú, Đồng Văn, Hà Giangtrứ danh với cột cờ chủ quyền sừng sững giữa miên man đá núi do thiên nhiên ban tặng thì Hoàng Su Phì được ví như những nét phác họa tuyệt mỹ từ chính đôi bàn tay người nông dân. Những mùa lúa chín trên những thửa ruộng bậc thang làm mê hoặc lòng người, còn mùa này, nước đổ ải như bản nhạc giao hòa của thiên nhiên láng gương vào mặt núi tạo nên sự quyến rũ lạ thường.


Nằm trên quốc lộ 2, từ thị trấn Tân Quang đến thị trấn Vinh Quang, huyện lỵ Hoàng Su Phì khoảng 60 km. Đường tuy quanh co nhưng dễ đi. Chừng nửa quãng đường đi từ quốc lộ 2 đến huyện lỵ là bạn bắt đầu lạc vào mê cung của ruộng bậc thang, những nấc ruộng tuyệt tác, trắng nước mênh mông trên thang núi. Trong mùa đổ ải, đó là ngày của những “kỹ sư” thủy lợi thể hiện sự tđượcài tình dẫn nước từ trên cao về núi, đưa nước từ ruộng thấp lên cao.
 
 Nhiệm vụ này của người nông dân  người khám phá mệnh danh cho là kỹ nghệ đưa nước lên đồng. Chứng kiến sự kỳ tài của máng nước, cách dẫn nước lên đồng, ta mải bước chân theo họ len từng nấc ruộng, vừa đi vừa nghe tiếng thác đổ như bản nhạc nước giữa núi rừng, chợt ngoảnh lại, bước chân ta đã lên đỉnh cao của nấc thang tự bao giờ.
 

Hoàng Su Phì thường được nhắc đến tên bản Luốc với những “nấc thang trời” chìm vào cõi mây. Ta đứng dưới chân bản ngước mắt lên nhìn bậc cao trên núi, sẽ ngỡ mình như đang đứng dưới cột gương khổng lồ của trời đất. Ngược đường ngựa thồ lên đỉnh bản, nơi có đền thờ 13 pho tượng đất sét để rồi thu vào ống kính máy ảnh những cung bậc kỳ diệu của thiên nhiên.
 
 Nếu ta có mặt ở nơi này vào lúc trời chiều, ánh hoàng hôn sẽ hắt rọi hư ảo mặt ruộng trở nên lung linh hiếm thấy, nếu ta đến vào ban mai, bình minh sẽ nhuộm vàng mặt nước, biến mênh mông của ruộng bậc thang thành một dải yếm vàng chạy từ núi này sang núi khác. Và chợ phiên Hoàng Su Phì ngày thứ 7 cũng mang lại cho người đến một điều thú vị, không chỉ sắc màu vùng cao mà còn là nơi “khoe” sản vật. Đó là rượu ngô, thịt treo gác bếp, lợn “tên lửa”… và ta sẽ đặt câu hỏi khi chứng kiến ở chợ này chỉ có phụ nữ bán rượu chứ không hề có bóng dáng người đàn ông. Đó là quan niệm trở thành phong tục, người uống rượu sẽ không bao giờ đi bán rượu.

 

Về Bình Thuận với những điểm du lịch không thể bỏ qua

Bình Thuận là tỉnh duyên hải cực Nam Trung Bộ, nằm trong khu vực chịu ảnh hưởng của địa bàn kinh tế trọng điểm phía Nam. Bình Thuận nổi tiếng với thành phố Phan Thiết, những khu nghỉ dưỡng bên bờ biển Mũi Né xanh rì hay đồi cát mênh mông nắng trải.

 
Ngay từ tên gọi, Bình Thuận đã gợi đến cảm giác yên bình, mưa thuận gió hòa cho mỗi du khách ghé thăm. Nhờ lợi thế về địa hình thiên nhiên phong phú cùng khí hậu ôn hòa quanh năm, nơi đây từ lâu đã trở thành địa chỉ du lịch lý tưởng cho những người yêu thích khám phá và nghỉ dưỡng.

 Mũi Né

Mũi Né là tên một mũi biển, một trung tâm du lịch nổi tiếng ở Phan Thiết được đưa vào danh sách các khu du lịch quốc gia Việt Nam. Ngày nay, Mũi Né là một phường của thành phố Phan Thiết với tổng diện tích là 35,41 km², dân số năm 1999 là 24.275 người, mật độ dân số 686 người/km² và đang hình thành đề án nâng cấp thành thị xã của tỉnh Bình Thuận.
 
 
Từ một dải bờ biển hoang vu với các đồi cát đỏ như sa mạc nằm rất xa đường giao thông, chỉ có lác đác vài xóm chài nghèo, Mũi Né đã mọc lên hàng trăm khu resort.

Cách trung tâm thành phố Phan Thiết 22 km về hướng Đông Bắc, Mũi Né được nối liền với thành phố biển này bởi con đường Nguyễn Đình Chiểu (đường 706) - được coi là tuyến trọng yếu cho ngành du lịch của Bình Thuận và đường 706B mới xây dựng.

Khi đến Mũi Né, du khách sẽ có thể được tham quan làng chài Mũi Né, có cơ hội chứng kiến được hoạt động của một làng chài xứ biển thuần chất Việt Nam.

Ngoài tắm biển, nghỉ dưỡng tại các resort, du khách đến Mũi Né có thể tham gia các trò chơi giải trí trên biển như lướt ván diều, dù lượn, chèo thuyền kayak mang lại những trải nghiệm tuyệt vời chưa từng có. Bạn cũng khó lòng tìm được ở bất cứ đâu các trò chơi trên cát thú vị và hấp dẫn như đi xe mô tô 4 bánh vượt địa hình hay trượt trên những đồi cát trắng trải dài.

Và cũng đừng bỏ qua cơ hội chứng kiến hoạt động của một làng chài xứ biển thuần chất Việt Nam tại đây.

Tháp Poshanư

Mặc dù chỉ cách trung tâm thành phố Phan Thiết 6 km nhưng không phải du khách nào cũng biết đến ngôi đền tháp Poshanư còn sót lại của Vương quốc Chăm Pa. Đây là di tích kiến trúc Chăm duy nhất còn lại ở vùng đất Phan Thiết, có lối kiến trúc độc đáo, hứa hẹn là điểm du lịch hấp dẫn, đặc biệt với ai muốn tìm hiểu thêm về quá trình phát triển và văn hóa người Chăm Pa.



Nếu có thể, bạn hãy dành một chút thời gian trong hành trình của mình đến nghỉ dưỡng tại các khu du lịch gần tháp Poshanư – mô phỏng theo lối kiến trúc người Chăm cổ, để tận hưởng cảm giác như đi lạc về quá khứ xa xưa, tự tại và thanh bình.

Đảo Kê Gà

Tạm xa thành phố Phan Thiết, đi thêm 25 km về phía Nam bạn sẽ bắt gặp ngọn hải đăng cổ nhất Đông Nam Á tọa lạc trên mũi hòn đảo cùng tên. Sở hữu ngọn đèn biển có phần tháp xây cao nhất Việt Nam, đảo Kê Gà là điểm dừng chân khá mới mẻ nhưng vô cùng thú vị. Hãy thử cảm giác chinh phục đỉnh tháp khi bước qua 183 bậc thang xoáy trôn ốc, để từ đây phóng tầm mắt chiêm ngưỡng toàn cảnh vẻ đẹp nguyên sơ, yên bình của đảo và cả một vùng trời biển bao la.
 Núi Tà Cú



Không chỉ được thiên nhiên ban tặng vô vàn cảnh đẹp, Bình Thuận còn sở hữu pho tượng phật dài nhất Châu Á nằm trên núi Tà Cú, huyện Hàm Thuận, biến vùng đất du lịch Nam Trung Bộ này trở thành địa chỉ du lịch văn hóa tâm linh có một không hai. Cách quốc lộ 1A không xa, nhưng khi đặt chân lên núi Tà Cú, bạn sẽ nhận thấy sự khác biệt rõ rệt giữa một bên là đô thị phồn hoa, một bên là núi rừng xanh thẳm, văng vẳng tiếng chuông chùa.

Và núi Tà Cú còn là địa điểm du lịch mạo hiểm lý tưởng cho những ai đam mê khám phá và chinh phục với hệ thống hang sâu, suối ngầm bí hiểm nhưng vô cùng ấn tượng.

Bàu Trắng

Xa hơn nữa về phía Đông Bắc thành phố Phan ThiếtBàu Trắng là một thắng cảnh nổi tiếng của Bình Thuận, thuộc huyện Bắc Bình. Đây là một hồ nước ngọt nằm giữa vùng đồi cát mênh mông, quanh bờ có nhiều sen mọc tạo nên bức tranh sơn thủy lung linh, huyền ảo.



Đến với Bàu Trắng, bạn có thể thuê thuyền máy, thuyền tự chèo hay xe đạp nước để lênh đênh khám phá vẻ đẹp của ốc đảo giữa sa mạc. Bạn cũng có thể tổ chức cắm trại, câu cá dưới khu rừng dương ở phía bờ Bắc hay thuê xe mô tô chinh phục các đồi cát. Cảm giác được lướt băng băng trên những triền cát, chinh phục hết đỉnh đồi này đến đỉnh đồi khác mang đến ngập tràn tiếng cười sảng khoái. Dù các dịch vụ du lịch ở đây chưa phát triển nhưng Bàu Trắng vẫn là điểm đến không thể thiếu trong hành trình khám phá Bình Thuận của du khách bốn phương, đặc biệt là những người yêu nhiếp ảnh.

 

Về Khánh Hòa khám phá khu du lịch Rạn Trào

Cách thành phố Nha Trang khoảng 60 km, Rạn Trào thuộc xã Vạn Hưng, huyện Vạn Ninh (Khánh Hòa) là khu bảo tồn biển đầu tiên ở Việt Nam hoạt động dưới sự quản lý của cộng đồng dân cư địa phương.

 
Với ý nghĩa bảo tồn các nguồn lợi thủy sản, rạn san hô và môi trường nước, năm 2001, Khu bảo vệ hệ sinh thái biển Rạn Trào thuộc xã Vạn Hưng huyện Vạn Ninh được thành lập dưới sự tài trợ của Trung tâm Bảo tồn Sinh vật Biển và Phát triển Cộng đồng.

 

Điều đặc biệt của Khu bảo tồn này chính là mô hình cộng đồng cư dân cùng tham gia bảo vệ, quản lí kết hợp với du lịch sinh thái tại chỗ. Những năm qua, mô hình này đã góp phần không nhỏ trong việc nâng cao chất lượng đời sống của người dân trong khu vực, đồng thời còn giúp cải thiện đáng kể các vấn đề về môi trường sinh thái biển. Khu bảo tồn sinh thái biển Rạn Trào cách thành phố Nha Trang chừng 60km về hướng Bắc, Khu bảo tồn biển Rạn Trào nằm giữa khu dân cư khá thưa thớt ở thôn Xuân Tự 1, xã Vạn Hưng, huyện Vạn Ninh, một vị trí cách biệt hẳn với sự ồn ào của phố thị hiện đại. 

Men theo con đường thôn dẫn ra biển, du khách sẽ dễ dàng nhìn thấy Trung tâm Thông tin Du lịch Sinh thái Cộng đồng Vạn Hưng. Đây chính là nơi để khách đón thuyền ra thăm Rạn Trào và trở về dùng bữa cơm làng quê với đầy đủ các hương vị của biển. Du khách có thể đi bằng thuyền của Trung tâm hoặc đi cùng thuyền của ngư dân trong khu vực, thời gian đi đến Rạn Trào chỉ mất từ khoảng 20 đến 30 phút. Rạn Trào nằm trong khu vực biển vịnh Vân Phong, có tổng diện tích 98 ha, gồm vùng đệm 71ha và vùng lõi 27ha, trong đó bao gồm các vùng nuôi hải sâm, tôm hùm, vẹm, tu hài, san hô…. 
 
Ngồi trên thuyền, du khách có thể tham quan các vùng này bằng mắt thường hoặc ghé thuyền vào các trang trại để tìm hiểu đời sống của ngư dân. Sau khi tham quan, chụp ảnh trên biển, khách sẽ được đưa đến nhà bảo vệ Rạn Trào, gặp trực tiếp những người làm công tác bảo vệ để được tìm hiểu kĩ hơn về khu bảo tồn này
 
Ông Nguyễn Văn Phương- tổ trưởng Tổ bảo vệ Khu bảo tồn biển Rạn Trào- Vạn Ninh cho biết: "Ở đây tham quan Rạn Trào có những gì hấp dẫn?- Tham quan thì mình sẽ chở họ đi tham quan các Rạn san hô, xem các trại nuôi tôm hùm, nuôi vẹm".

Bên cạnh các hoạt động ngắm cảnh, tham quan hệ sinh thái tự nhiên, du lịch Rạn Trào còn hấp dẫn du khách bởi mô hình du lịch cộng đồng, nhà ở home stay. Ở đây, gia đình nào hội tụ đủ các tiêu chí như nhà ở sạch sẽ, hợp vệ sinh đều được tham gia kinh doanh du lịch. Ngoài phục vụ ăn uống sinh hoạt tại nhà, khách ngủ qua đêm ở nhà dân còn phải trả thêm 100.000 đồng/người/đêm. Trong không gian tươi mát của biển, được ngồi dưới những mái chòi lợp bằng lá tranh và bao quanh bởi những tán cây dừa của làng quê biển, du khách sẽ dễ dàng hòa mình vào không gian thanh bình của làng quê và sự tận hưởng kì nghỉ cũng vì thế mà trở nên thú vị và thơ mộng hơn.
 

 

 
Có thể nói, Khu bảo tồn biển kết hợp với du lịch sinh thái Rạn Trào đã mở ra cơ hội phát triển kinh tế gắn với bảo vệ tài nguyên thiên nhiên. Dễ thấy nhất là từ khi khu bảo tồn được thành lập tới nay, địa phương đã không còn tình trạng người dân khai thác san hô trái phép, số lượng các loài hải sản trong khu vực cũng gia tăng, vùng san hô ở rạn Trào cũng được hồi sinh mạnh mẽ, thu hút sự tham quan của du khách trong và ngoài nước. Tuy nhiên, do điều kiện còn nhiều hạn chế nên khu bảo tồn du lịch sinh thái Rạn Trào hiện nay chưa được nhiều người biết đến. Chính vì vậy, trong thời gian tới, ngành du lịch và địa phương cần đầu tư nâng cao hơn nữa, các điều kiện cũng như chất lượng các dịch vụ tại Rạn Trào, nhằm để Khu du lịch này đáp ứng các nhu cầu ngày càng cao của du khách và trở thành điểm đến quen thuộc, hấp dẫn của khách du lịch trong và ngoài nước.

Qua quá trình triển khai hoạt động, kết quả điều tra năm 2009 tại khu bảo tồn đã cho thấy một số kết quả khả quan. Vùng biển ở đây có độ bao phủ các rạn san hô cao trên 60% trong 13 rạn lớn nhỏ, khu vực này còn tồn tại nhiều loài sinh vật biển quí hiếm như bào ngư, hải sâm, cá ngựa, hải quỳ…

Theo đánh giá của các chuyên gia, mô hình "Khu bảo tồn biển Rạn Trào" đã đạt được những kết quả khả quan hướng tới phục hồi các rạn san hô quý, nguồn lợi hải sản có giá trị cao và góp phần vào việc bảo vệ môi trường biển. Hiện nay, một số địa phương khác đã và đang học tập theo mô hình Rạn Trào như Rạn Dứa - xã Tam Hải (Quảng Nam), Vĩnh Trường - xã Phước Dinh (Ninh Thuận).

Khu bảo tồn biển Rạn Trào đã mang lại kinh nghiệm để áp dụng mô hình đồng quản lý thủy sản vào thực tế. Đó là kết quả hợp tác hiệu quả của ba bên: người dân, cơ quan quản lý nhà nước các cấp và tổ chức phi chính phủ, vì một mục tiêu chung là bảo vệ môi trường và nguồn lợi biển cho các thế hệ mai sau.